Người dịch: Whistle

“Lôi công tử.” Hình Ngũ lạnh lùng nói:

“Ngươi giải thích thế nào?”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn Lôi Tù, ánh mắt lạnh lẽo, nếu như không phải kiêng dè Lôi Bá Thiên đứng phía sau, e rằng đã có người ra tay.

“Liêu Hồng!”

“Hả?”

Liêu Hồng sững sờ, chỉ thấy một luồng đao quang chém đến, theo bản năng, gã ta muốn né tránh, nhưng cơ thể lại cứng đờ trong nháy mắt.

“Phập!”

Đao quang lóe lên, đầu rơi xuống đất.

Lôi Tù tay cầm đao, máu tươi bắn tung tóe:

“Họ Liêu kia được cha ta tin tưởng, vậy mà lại làm chuyện xấu xa như vậy, chết là đáng đời, lời giải thích này, Hình gia thấy thế nào?”

“…” Hình Ngũ nheo mắt, một lúc lâu sau, ông ta mới phất tay:

“Thu đội!”

Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ đã khiến cho đám bộ khoái, nha dịch không thể nào chịu đựng nổi, nghe Hình Ngũ ra lệnh, bọn họ liền khiêng những người phụ nữ ra ngoài.

Trong nháy mắt đã rời đi.

Chỉ còn lại một bãi chiến trường.

Khách…

Cũng đã bỏ đi hết.

Lôi Tù đứng trong sân trống, nghiến răng, ánh mắt phẫn nộ.

“Rầm!”

Một căn nhà bị Lôi Tù chém nát.

“Hình Ngũ, hôm nay ngươi dám sỉ nhục ta, ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Adam.” Lôi Tù nhìn thư sinh, nhưng lại gọi bằng cái tên của thế giới Phí Mục, y gầm lên giận dữ:

“Ta muốn giết ông ta, giết ông ta, còn có tên Quách Bình kia, mau nói cho ta biết phải làm sao?”

“Cái này…” Adam do dự, ánh mắt lóe lên, nói:

“Cũng không phải là không thể.”

Chu Giáp rất ít khi đến sòng bạc, nhưng cũng không phải là không đến.

Hôm nay…

Chu Giáp đến đây.

“Quản sự.” Lạc Phong vốn dĩ đã là người mở sòng bạc, bây giờ làm chấp sự sòng bạc, đương nhiên là rất thuận lợi, lúc này, y cầm sổ sách, nói:

“Có một người họ Vương, nợ chúng ta tám trăm Nguyên Thạch, lãi suất bốn phần, e rằng không trả nổi, ngài xem, chúng ta nên giải quyết như thế nào?”

“Không trả nổi sao?” Chu Giáp nhíu mày:

“Lúc đầu tại sao lại cho vay?”

“Vương gia trước kia cũng là gia đình giàu có.” Lạc Phong nói:

“Chỉ là sau đó sa sút, chúng ta định cho người này chút “lợi ích”, dần dần dụ gã mắc câu, xem có thể “vắt” được gì từ trên người gã ta không.”

“Lúc đầu cũng có chút thu hoạch, bây giờ…”

Lạc Phong ngừng lại:

“Đúng rồi, kẻ này có một đứa con gái, là đệ tử của Quy Sơn võ quán, dung mạo, dáng người đều rất xuất chúng, có thể “gán nợ”.”

“Chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể có được.”

“Phiền phức.” Chu Giáp phất tay, vẻ mặt chán nản:

“Đánh gãy chân, ném ra ngoài là được.”

“Cái này…” Lạc Phong không biết Chu Giáp là “nhân từ” hay là không thèm quan tâm, cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu:

“Vâng.”

“Không còn chuyện gì khác, ngươi lui xuống đi.” Chu Giáp nhắm mắt lại:

“Ta nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Lạc Phong đáp, cẩn thận lùi ra, lặng lẽ đóng cửa.

Trong căn phòng yên tĩnh, Chu Giáp nhắm mắt, buông bỏ suy nghĩ, nghỉ ngơi.

Mơ màng, Chu Giáp như thể trở về thời còn ở Trái Đất, ở ký túc xá đại học, mấy anh em đùa giỡn, cười nói.

Không đúng!

Chu Giáp đột nhiên mở to mắt.

Lúc nãy, âm thanh vang lên bên tai rõ ràng là tiếng Trung!

Vèo!

Chu Giáp lao ra ngoài cửa sổ như chớp.

Tuy rằng Chu Giáp không giỏi khinh công, nhưng cũng phải xem là so với ai.

Sau khi tấn thăng thập phẩm, thân thể dần dần hoàn mỹ, Nguyên Lực có thể gánh chịu ngày càng nhiều, Long Hổ Huyền Thai vẫn luôn tăng cường căn cơ cho thân thể.

Dựa vào đan dược, tu vi của Chu Giáp tăng vọt.

Tuy rằng mới chỉ là thập phẩm sơ kỳ, nhưng xét về căn cơ, e rằng rất nhiều cao thủ thập phẩm đỉnh phong cũng không bằng Chu Giáp.

Lúc này, Chu Giáp đập vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài, một chân đạp xuống đất, sức mạnh khổng lồ khiến sàn nhà rung chuyển, mượn lực, Chu Giáp bay lên cao hơn mười mét.

Đang ở giữa không trung, Chu Giáp xoay người, giống như chim ưng vỗ cánh, lao về phía trước.

Trong nháy mắt.

Mấy mét.

Trong mắt người khác, thân pháp của Chu Giáp giống như quỷ mị.

Người bình thường thậm chí còn không thể nào nhìn thấy, chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua, sau đó, trước, sau đều trống rỗng.

Bây giờ đã là hoàng hôn.

Người đi đường ngày càng ít, bận rộn cả ngày, tinh lực cạn kiệt, ai nấy đều có vẻ uể oải.

Nhiều nhất là những tiểu thương đang dọn hàng.

Chu Giáp xuất hiện trên nóc một căn nhà, đặc tính Thính Phong được hắn kích hoạt đến mức cực hạn, vô số âm thanh xung quanh lần lượt truyền đến.

Chu Giáp mơ hồ cảm nhận được âm thanh nhỏ bé đó.

“Vèo!”

“Vèo vèo!”

Chu Giáp di chuyển, không lâu sau, hắn đã rơi xuống cuối một con hẻm nhỏ.

Ở đây đều là người qua đường, ai nấy đều có vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy Chu Giáp đột nhiên xuất hiện, bọn họ chỉ sững sờ, sau đó lắc đầu, tiếp tục đi.

Chắc là bọn họ tưởng mình hoa mắt, không hề phát hiện ra lúc nãy ở đây có người.

Chu Giáp đứng im tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn có thể khẳng định, vừa rồi, trong lúc mơ màng, âm thanh mà hắn nghe thấy chính là ngôn ngữ quê hương, hơn nữa, còn có chút giọng địa phương.

Giống giọng của lão Tam ở ký túc xá.

Nhưng khi Chu Giáp tỉnh táo lại, rõ ràng là đã muộn.

Cho dù có đặc tính Thính Phong, nhưng ở đây người rất đông, hỗn tạp, khoảng cách lại quá xa, tiếng bước chân kia lẫn vào trong đó, không thể nào tìm thấy được nữa.

Ở đây…

Vậy mà lại có người Trái Đất?

Tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không phải là không thể nào.

Dù sao, ngay cả ở nơi nhỏ bé như Hoắc gia bảo cũng có đồng hương, Hồng Trạch vực rộng lớn như vậy, có người Trái Đất cũng không có gì lạ.

Chu Giáp có thể gặp được, chứng tỏ là có duyên.

Đã ở trong thành này, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại.

Hả?

Một quầy hàng trong tầm mắt khiến Chu Giáp khẽ động.

Lúc này, những tiểu thương khác đều đã bắt đầu dọn hàng, chỉ còn một số quầy bán đồ ăn đêm mới bày hàng.

Một trong số đó có treo một tấm vải.

Tấm vải bố đã cũ, rách nát, bay phấp phới trong gió, toát lên vẻ tang thương, trên đó viết ba chữ nguệch ngoạc.

Tào phớ!

0.53080 sec| 2407.953 kb